Với 3 bài văn Qua bài viết Bức tranh của em gái tôi, hãy miêu tả hình ảnh Kiều Phương trong lời kể của em trai sẽ giúp các em học sinh biết cách triển khai ý từ đó biết cách viết bài tập làm văn lớp 6.
Qua bài văn Bức tranh của em, tả hình ảnh Kiều Phương qua lời kể của người em – văn mẫu 1
Mỗi người sinh ra đều được trời đất ban tặng. Có người hát hay, múa đẹp, hay giải toán rất nhanh. Tất nhiên là em gái tôi cũng vậy, Kiều Phương vẽ rất đẹp, tranh của chị ấy treo ở phòng nào cũng thấy buồn cười. Con mèo nhà trong ảnh, to hơn con hổ, bát cám có miếng cám sứt mẻ cũng trở nên rất đẹp.
Ở nhà, tôi luôn gọi nó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Kiều Phương lúc nào cũng lấm lem đủ thứ màu. Ngày còn chưa phát hiện ra năng khiếu hội họa, Kiều Phương thường suốt ngày pha màu nhuộm bằng những nguyên liệu có sẵn ở nhà.
Tôi đã từng thấy cô ấy nhào nặn một thứ gì đó thật kinh khủng! Ôi trời, thì ra nó làm sơn. Chả trách đáy nồi, chảo bị cạo trắng. Ôi trời! Tại sao hồi đó tôi lại yêu chị tôi đến vậy? Tôi thích véo đôi má hồng phúng phính của Kiều Phương, kéo bím tóc xinh xắn của Kiều Phương. Đôi mắt Phương đen như hạt nhãn, trông hiền lành nhưng hơi tinh nghịch. Chiếc mũi cao thẳng rất phù hợp với khuôn mặt nhưng tôi luôn chê mũi cô ấy “tẹt”, khen mũi cô ấy cao và đẹp. Mỗi lần như vậy cô ấy lại cười toe toét và nhe răng ra rất nhiều vì thích ăn đồ ngọt. và bánh quy. Tôi rất thích đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài đen nhánh và làn da trắng mịn, đặc biệt là chiếc cổ thanh tú và đường nét của Phương. Năm ngoái, tôi đã mua cho anh ấy một chiếc vòng tay bằng bạc để đánh gió. Bây giờ mà mặc đồ dân tộc thì giống H’mông chính gốc, còn mình thì chỉ hợp với đồ cung đình… Những ngón tay thon gọn Em trắng trắng làm sao! Tôi luôn mơ ước có được đôi bàn tay như vậy để chơi đàn hay múa đẹp.
Kiều Phương lộng lẫy trong bộ váy bố mẹ mua cho. Bạn trông đẹp như Bạch Tuyết. Phương rất thích chơi búp bê, đặc biệt là búp bê Barbie. Vào mỗi bữa ăn, nó giả vờ cho búp bê uống nước rồi ru búp bê đi ngủ. Mỗi sáng, anh dậy rất sớm và kéo tôi dậy. Tập thể dục cả ngày, chán chết! Nhưng là anh thì không gương mẫu, tôi đành cùng anh ra ngoài chơi một chút. Đi được nửa đường, nó kêu mỏi chân nên tôi phải cõng. Nặng lưng! Trời ơi! Nó nhỏ vậy mà nặng như cái cối. Hừm! Nó thực sự khiến bạn muốn ăn và vác nặng. Đi mấy dãy phố, anh nắm tay tôi khua chân múa hát vui vẻ, chân tôi mỏi nhừ, anh không cõng nổi ai mới biết vác đá xây Vạn Lý Trường Thành vất vả như vậy. không tí nào. Phương nhìn tôi cười. Tôi ghen tị với đôi má lúm đồng tiền và nốt ruồi ở tai của cô ấy. Coi chừng sau này nó giàu hơn mình đó! Rồi khi cô ấy đoạt giải nhất cuộc thi vẽ, tôi cảm thấy mình không còn thân với cô ấy như trước. Nhưng khi tôi nhìn vào hình ảnh của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy thật tốt bụng, cô ấy đã tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi những cử chỉ lạnh lùng. Ồ! Tôi yêu em gái tôi rất nhiều!
Qua bài văn Bức tranh của em, tả hình ảnh Kiều Phương qua lời kể của người em – văn mẫu 2
Mèo yêu nghệ thuật! Trước đây, trước khi trở thành họa sĩ, ông suốt ngày say sưa với những nguyên liệu sẵn có trong nhà để pha những hũ bột màu vẽ. Ngày nào không làm việc trông khuôn mặt chú trắng bệch, bầu bĩnh với đôi mắt đen láy rung rinh trông thật dễ thương, mẹ tôi bảo, mèo đẹp nhất là ở chiếc mũi dọc dừa. Vì vậy, khi anh ấy hạnh phúc, anh ấy chỉ vào mũi của mình và trông rất hạnh phúc. Mới mười tuổi nhưng tôi rất ngạc nhiên vì mái tóc của em rất đẹp, đen như gỗ mun. Mái tóc luôn được tết thành hai bím gọn gàng vắt qua đôi vai gầy. Một hôm đi học về, tôi chạy vội ra vườn ổi. Nhưng này! Con mèo đang làm gì vậy? Tôi bước tới và nấp vào một góc cây. Ồ, thì ra là bé đang chơi trò làm lọ bột màu. Anh tỏ vẻ thích thú, hai bím tóc đung đưa qua lại.
Rồi bí mật về Mèo Con cũng được bật mí vào ngày chú Tiến Lê, bạn của chú tôi về thăm. Nhưng thực ra, phải là Quỳnh, con gái họa sĩ, người phát hiện ra những bức vẽ Mèo, chú Lê mới ngạc nhiên về “bộ sưu tập” của Kiều Phương và sau đó chú khẳng định: “Con bé sẽ là một nhân tài”.
Kể từ hôm đó, cả nhà tập trung vào Mèo con khiến tôi như người thừa. Ngày nào thấy em mặc áo mới tôi cũng tìm những lời tốt đẹp để khen em, nhưng mấy ngày nay, dù em trông có long lanh đến đâu, tôi cũng chẳng buồn mắng em một câu. Tôi bắt đầu cảm thấy ghen tị với đôi bàn tay măng tô thon dài của Kiều Phương. và tóm lại là tôi chán mọi người.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ ngày gia đình tôi và Mèo đi nhận giải thưởng vì Mèo đã đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh dành cho người khiếm thị. Tôi choáng váng trước bức tranh còn Cat cứ huých mũi vào má tôi một cách tự hào. Lúc ấy, tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phương. Tôi dường như vừa nhận thấy một tình yêu sâu sắc trong mắt anh ấy. Ôi mèo con! Tha thứ cho tôi! Bạn đã đổ lỗi cho tôi sai. Từ giờ trở đi, tôi hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, anh em chúng ta sẽ tiếp tục thi đua.
Qua văn bản Bức tranh của em gái, tả hình ảnh Kiều Phương qua lời kể của người em – văn mẫu 3
Gia đình tôi gồm có bốn người: Cha, mẹ, tôi và em gái tôi – Kiều Phương. Ở nhà, tôi là lớn nhất nên đôi khi tôi bắt nạt em gái mình vì tôi ghen tị và vì tôi là anh trai của em ấy. Mãi đến khi nhìn bức tranh Kiều Phượng Cát vẽ tôi, đoạt giải nhất cuộc thi vẽ quốc tế, tôi mới biết chị tôi tốt bụng và đáng yêu biết bao!
Kiều Phương – cô em gái vô cùng nghịch ngợm của tôi. Suốt ngày, anh ta lục lọi mọi thứ trong nhà. Tôi mắng anh ấy, anh ấy nói: “Anh không phá,…” thật khiến tôi đau đầu. Sau khi đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh đó, anh càng có nhiều cơ hội để tự do thể hiện tài năng của mình. Và từ cuộc thi đó, tôi nhận ra sự đáng yêu, nhân hậu trong tâm hồn em, khiến tôi càng thấy hổ thẹn với chính mình hơn.
Kiều Phương của tôi có thân hình đẫy đà, hay hơi gầy. Có lẽ vì nghịch ngợm nên cậu ấy gầy như vậy. Nhưng trái ngược với thân hình đó, khuôn mặt nó phúng phính một cách lạ lùng. Khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo đó thực sự khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Tuy nhiên. Nó luôn có thói quen vấy bẩn lên mặt khiến nó lúc nào cũng lấm lem. Vì thế, tôi đặt luôn cho nó cái tên Mèo. Nhưng biệt danh đó không làm anh xấu hổ mà còn được anh đón nhận và dùng để xưng hô với bạn bè. Con mèo Kiều Phương của tôi luôn thông minh và nghịch ngợm về mọi thứ.
Thông thường, rất tốt để trộn thứ gì đó với nước và giấu nó khỏi mọi người. Có hôm tôi bắt gặp nó pha thứ nước đen ngòm gì đó, trông thật kinh dị. Tất cả muội than trên xoong nồi trong nhà đều được nó cạo sạch. Tôi tưởng Mèo làm gì cũng được, nó pha màu để vẽ. Cô ấy thậm chí còn đặt nó lên cổ tay trắng của mình để thử nó? Khi đã hài lòng với công việc pha chế của mình, anh gật đầu lia lịa và lấy từ trong túi ra mấy chai màu đỏ, vàng, xanh khác và một chai rỗng, đổ đầy màu đen vào. ở đó. Xong việc, cậu bỏ tất cả vào túi và chạy đi làm những việc mà bố mẹ giao cho. Vừa đi vừa hát, tôi thực sự không hiểu cô ấy muốn làm gì. Nhưng tôi vẫn phớt lờ, không tìm hiểu xem anh ấy làm gì cho đến khi chú Tiến Lê và bé Quỳnh đến, gia đình tôi mới phát hiện ra tài năng hội họa thiên bẩm của anh ấy.
Tôi nhớ có lần con Mèo bị tôi mắng, đôi môi đỏ mọng đáng yêu của nó lại bĩu ra hờn dỗi với tôi, đôi má bầu bĩnh lại cụp xuống. Đôi mắt đen của anh dán chặt vào mặt đất. Lúc đó trông đáng yêu làm sao! Nhưng đặc biệt nhất trong đó là đôi bàn tay thon dài, những ngón tay trắng nõn và thon dài. Quả thật, đôi bàn tay ấy rất phù hợp với tài năng mà ông trời đã ban cho tôi. Đó là đôi bàn tay của hội họa, đôi bàn tay của một tài năng.
Một ngày trước cuộc thi vẽ, bố mẹ tôi đã mua cho cô ấy một chiếc váy mới, chiếc váy màu hồng rất hợp với làn da trắng của con mèo. Nó trông tuyệt đẹp trên đó. Chiếc cổ cao trắng ngần, chiếc cằm dài và đôi bím tóc xinh xắn của cô ấy khiến tôi có chút ngượng ngùng. Quả thật, em Mèo của tôi rất xinh.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài đáng yêu đó lại là cậu vương nghịch ngợm của ngôi nhà. Anh ấy hay giở trò bắt tôi phải chơi với anh ấy. Chẳng lẽ hắn còn giấu đồ bắt ta đi tìm? Nhưng có lẽ khoảng thời gian yên tĩnh nhất là khi anh tập trung cho bức tranh của mình. Nó vẽ con mèo to như con cọp, cái bát sứt mẻ sau nhà nhìn qua nét vẽ to mà đáng yêu cũng buồn cười… Lúc đó nó như nhập cả tâm hồn vào đó, lặng thinh. , Hãy yên lặng. Sau khi vẽ xong, anh ấy nhìn tác phẩm của mình một lúc lâu, sau đó hai má hơi phồng lên, chắc hẳn anh ấy đang đánh giá bức vẽ của chính mình.
Sự kiện hội họa quốc tế đó đã đánh dấu một bước ngoặt trong tình cảm anh em tôi. Tôi đã hiểu rằng, với Cat, tôi là người anh hoàn hảo, và tôi xấu hổ khi so sánh với cô ấy. Nhìn bức tranh vẽ chàng trai bên cửa sổ và khuôn mặt của Mèo Kiều Phương, tôi nhận ra rằng em gái tôi thực sự là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và tâm hồn đẹp.
Xem thêm các bài tập làm văn lớp 6 hay khác:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:
Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học